Hẳn những ai đã trải qua thời trung học cũng đã có quãng thời gian cấp III vui có buồn có và những thứ đó được gọi là kỷ niệm sau khi chúng ta rời ghế nhà trường bước ra đường đời.
- Sẽ chấm chặt bài thi Ngữ văn thpt quốc gia năm 2019
- Nhiều học sinh đã rục rịch làm hồ sơ xét tuyển học bạ vào ĐH 2019
- Tuyển sinh ĐH 2019 – trước ngày 20.05 thí sinh phải hoàn thiện hồ sơ tuyển thẳng
Những câu nói nghe thôi đã thấy cả một trời nuối tiếc thời Cấp III
Thi xong môn cuối cùng, chuông reo, thầy giám thị thu bài đầy đủ,và quay lại nói với chúng tôi: “Chúc mừng các em đã thuận lợi vượt qua kì thi, mọi người vất vả”. Tự nhiên hốc mắt ươn ướt. Đây là thật. Kết thúc rồi.
Tuổi học trò trong mỗi chúng ta luôn là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, đáng nhớ nhất. Từng hàng cây, góc sân trường, bục giảng, chỗ ngồi, phòng giám thị, phòng Hiệu trưởng, phòng y tế hay là can-teen, hội trường… đều ít nhiều trở thành kỉ niệm sâu sắc mà có lẽ trong suốt cuộc đời này cũng chẳng thể nào quên.
Nhớ hồi nào vừa bỡ ngỡ bước chân vào ngôi trường cấp 3 đầy xa lạ và ngại ngần. Vậy mà thấm thoắt 3 năm học trôi qua nhanh như một cơn mưa mùa hạ… Có những giờ học mãi mãi không muốn ngừng lại, có những bàn tay muốn nắm mãi không rời, có những lời yêu vĩnh viễn không dám nói, có đôi mắt khiến lòng ta bồi hồi đến tận hôm nay…
1. Hai người bạn tưởng chừng như hình với bóng, tốt nghiệp rồi cứ tự nhiên xa nhau, mối quan hệ cứ nhạt dần, nhạt dần, không thân cũng chẳng lạ.
2. Khoảng cách từ tầng 1 đến tầng 4, hóa ra, chỉ có 3 năm.
3. Cấp 3 là quãng thời gian khó quên nhất. Là bài Văn viết mãi không xong, là đề Toán khó đến phát khóc, là cậu bạn dễ thương lớp bên cạnh, là cuộc sống sinh hoạt với ba điểm thẳng hàng: Nhà, trường, chỗ học thêm. Đó là quãng thời gian buồn tẻ nhưng cũng phong phú nhất trong đời.
4. Những người mình từng ghét cay ghét đắng hồi học cấp 3, lên đại học lại là những người mình nhớ nhất.
5. Hóa ra ảnh tốt nghiệp lại là bức ảnh duy nhất chụp chung của tớ và cậu.
6. Tiếng chuông vào giờ, tan lớp. Tiếng cô giảng bài, tiếng thầy dạy dỗ. Tiếng chúng bạn tíu tít. Tiếng ăn vụng trong giờ. Tiếng lật sách, tiếng bút thước. Tất cả những âm thanh ấy đều là thanh xuân.
7. Cứ ra chơi là ùa ra ngoài. Ngày bé là xuống sân trường, lớn thêm một chút là túm năm tụm ba ngoài hành lang nói chuyện, rồi chỉ trỏ. Mỗi lần thầy cô đi qua đều dọa, không được dựa vào lan can không nó gãy.
8. Sân bóng, canteen, cầu thang, hành lang khuất… đâu đâu cũng có góc áo được gió khẽ thổi bay của cậu ấy… Góc áo tôi từng nắm được trong tay cuối cùng cũng để vuột mất.
9. Tốt nghiệp giống như một ô cửa thủy tinh, chúng ta phải đâm vỡ nó, sau đó lau sạch những mảnh nhỏ sắc bén, đi qua một mảnh máu xót, để bắt đầu một cuộc đời mới hoàn toàn khác.
10. “Sao dạo này mày cứ đánh tao mãi thế?” – “Vì tao sợ tốt nghiệp rồi sau này không còn cơ hội đánh mày nữa.”
11. Còn nhớ lúc thi xong môn cuối, rời khỏi trường thi, quay lại nhìn vẻ mặt của mọi người, người nào cũng thật bình tĩnh, tự nhiên trong lòng cảm thấy hụt hẫng. Thi xong, không có ai mang đau lòng, khóc lóc, không có ai ném sách, ném vở… như tôi vẫn tưởng tượng. Vào cái giờ phút bước sang trang mới của cuộc đời này, cứ bình thường như thế mà kết thúc.
12. Đợi đến mùa hè năm sau, phòng học kín chỗ ngồi đáng tiếc cũng không phải là chúng tôi.
13. Một lần thi, bốn trang bài thi, đi qua ba năm, thêm một mùa hạ.
14. Thi xong, đời này, lớp học này, có lẽ sẽ không thể gặp đầy đủ nữa.
15. Lúc ấy ghét nhất mặc đồng phục, ghét nhất lớp học. Bây giờ lại vô cùng hi vọng có thể một lần nữa mặc đồng phục, ngồi trên cái bàn cố định cũ mà ngủ một giấc.
16. Mấy ngày cuối cùng, những bạn nam cho dù bình thường có nghịch ngợm đến đâu cũng khoác lên mình bộ đồng phục ký đầy tên của cả lớp. Vài người bình thường mình ghét cũng cảm thấy dễ thương. Chỉ là, đã không thể tụ tập đông đủ nữa rồi.
17. Khi tôi tham gia lễ tốt nghiệp, tôi nghĩ mình sẽ khóc to một trận, nhưng tôi đã không. Khi tôi đeo balô bước ra khỏi lớp, tôi nghĩ mình sẽ khóc thật to, nhưng tôi đã không. Khi tôi thi xong môn cuối, tôi nghĩ cuối cùng cũng phải khóc rồi, nhưng tôi lại đứng ở cổng trường nửa ngày cũng không khóc. Nhưng, trong đêm đen tĩnh lặng của ký túc xá Đại học, một đêm bình thường vô cùng, niềm chua xót trong tôi lại trào ra, nước mắt cứ thay nhau mà rơi không ngừng.
18. Chủ nhiệm lớp tôi là một người thầy trung niên đã qua 50, mọi khi rất nghiêm khắc, chưa từng cười, ăn cơm thôi cũng bị răn dạy cả buổi. Ngày cuối trước khi rời trường, vào giờ giải lao thầy kêu chúng tôi chọn bài hát đi để thầy hát. Khúc “Yên tâm bay đi” và “Chúc bạn thuận lợi lên đường” của Tiểu Hổ Đội hôm ấy vẫn vang trong tôi. Buổi chiều lúc sắp tan trường, chúng tôi điên cuồng xé sách để mặc cho gió tung bay khắp trời. Thầy yên lặng đứng trên góc hành lang mỉm cười nhìn chúng tôi xé.
19. Một người bạn của tôi đánh cược nếu bạn ấy trượt Đại học thì sẽ cạo trọc đầu. Hôm có kết quả, cạo đầu thật. Cậu ấy là con gái. Tôi chưa bao giờ gặp qua người giữ chữ tín như vậy. Hoặc, có lẽ, sự thất vọng trong lòng cậu ấy đã quá nặng nề.
20. Thi xong môn cuối cùng, chuông reo, thầy giám thị thu bài đầy đủ,và quay lại nói với chúng tôi: “Chúc mừng các em đã thuận lợi vượt qua kì thi, mọi người vất vả”. Tự nhiên hốc mắt ươn ướt. Đây là thật. Kết thúc rồi.
Tổng hợp.